Hay là mình đừng yêu nhau nữa…
Anh sẽ không phải chịu những lời cằn nhằn hàng ngày của em, không được thức khuya, không được hút thuốc, đi đâu phải bảo em, em hỏi phải trả lời, phải nhắn tin gọi điện cho em hàng ngày và ti tỉ những quy tắc em đặt ra cho chúng mình.
Chúng ta sẽ không phải cãi nhau vì những chuyện chẳng đâu và đâu, về người cũ, về cuộc sống, về công việc, mệt mỏi em sẽ không tìm anh để trút giận, anh sẽ không còn căng thẳng áp lực mỗi khi nhìn thấy em, sau mớ công việc hỗn độn.
Hay là chúng mình chia tay đi anh…
Bao lâu rồi, chúng ta chưa nói với nhau một câu yêu thương tử tế, bao lâu rồi chưa có một cái nắm tay giữa phố đông người, bao lâu rồi anh chưa ôm em thật chặt giữa đêm sương giá rét. Rất lâu rồi phải không anh? Anh đâu còn yêu, còn thương em nữa, ở bên nhau liệu có còn niềm vui?
Bao lâu rồi, em không phải buồn, chẳng phải tổn thương khi biết anh vẫn nhớ người yêu cũ, vẫn trò chuyện với người ta hàng đêm, và quan tâm đến người ta giống như em.
Và bao lâu rồi, cô ấy và em, không ai rõ mình là người thứ 3…
Em đã từng nghĩ một chuyện tình dài rộng có thể được cứu vãn bằng muôn vàn kỷ niệm. Rằng người ta sẽ vì tiếc thương quá khứ mà tiếp tục vì nhau. Nhưng em cũng đã lầm. Thứ kỷ niệm cũ một khi đã nhuốm màu buồn thì không còn ai tha thiết giữ lại, ai đó chỉ muốn lập tức gói ghém rồi đào sâu chôn chặt trong một mét vuông ký ức.
Em không trách cứ anh thay lòng hay người sau đã đến để mang anh đi. Bởi lẽ duyên do trời đặt nhưng phận lại do con người định đoạt. Lý lẽ của trái tim cũng đã từng mong manh thổn thức, chỉ muốn quay đầu kêu tên người khiến nó thấy yêu thương. Vậy thì đừng ép uổng, đừng trách cứ nhau làm gì anh nhỉ? Để giữa đất trời chật hẹp chúng ta cho tình mình trải rộng.
Ừ thì em cũng sẽ buồn một khoảng thời gian sau đó. Rồi em sẽ chông chênh sợ hãi trước một người mới tới sau. Em dồn nén đau thương lẫn hoài nghi mà em thu gặt được từ cuộc tình vừa tan vỡ… Nhưng tội cho người ta, cũng là tội cho em…
Đành buông tay anh một cách ngọt lành nhất có thể. Đành chấm dứt tình yêu dài đằng đẵng nhiều năm rời một cách thảnh thơi hơn.
Chuyện tình giữa ba người có bao giờ là chuyện tình yên ổn? Em chọn ra đi không phải vì em yếu đuối hay bao dung, chỉ là em cần một lối thoát cho chính bản thân mình.
Chúng mình đừng yêu nhau nữa, anh nhé!
Để em không phải buồn nhiều…
Để anh không phải bận tâm…
Để cô ấy không phải xót xa vì chen chân đứng giữa…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét