Là chuyện của gã đàn ông và người phụ nữ, yêu thương nửa vời, quan tâm hời hợt, vội vàng bên nhau, rồi cũng vội vàng tan biến.
Sẽ có một mối quan hệ, dù biết sẽ không đi đến đâu, nhưng vẫn cố chấp hy vọng, rồi vụn vỡ theo từng cơn sầu muộn, chẳng biết vì điều gì, chỉ là chợt thấy, gã đàn ông vừa nắm tay mình đi cùng người đàn bà khác, không phải mình.
Sẽ có một mối quan hệ, rõ là chẳng thuộc về nhau, nhưng lại dày vò trong từng nỗi nhớ, ước được gặp nhau, nhìn nhau một cái, rồi thôi. Sẽ có một mối quan hệ, chẳng ra gì, chỉ là cảm thấy nơi ngực trái nhói lên, đau một chút, khi mà người phụ nữ hôm qua vừa còn nằm trọn trong vòng tay, giờ lại e ấp, với ai, chẳng phải mình.
Đàn ông, tìm đến những điều mơ hồ để khoả lấp đi nỗi cô độc của tuổi trẻ. Nhiệt huyết, khát khao với hoài bão, nung nấu đàn ông hơn hết, thời gian đâu giành cho một mối quan hệ, nói chi là yêu thương một ai.
Phụ nữ, chờ đợi đã quá lâu, một chút quan tâm, thêm một tí lãng mạn, những lúc cần, chắc không có gì sai. Đàn ông, phụ nữ, dành cho nhau một trò chơi, nếu ai yêu thương nhiều hơn, sẽ đau, nếu ai quan tâm nhiều hơn, sẽ buồn.
Một mối quan hệ không rõ ràng, nếu có người muốn tiến xa hơn, tự khắc sẽ có người chùn bước. Một mối quan hệ, chẳng thể nào gọi tên, mãi mãi chỉ là một nửa, chẳng là bạn, cũng chẳng gọi là yêu. Lưng chừng buồn vui, một nửa của nụ cười và một phần của nước mắt. Một mối quan hệ, rõ là hiểu hết tình nhau, nhưng lại thích làm đau nhau đến lạ.
Chúng ta luôn dành cho nhau những mông lung như vậy, đến cái gọi là chia tay cũng không thể nói nên lời. Ngần ấy thời gian, có là gì của nhau đâu, thì nói chi là yêu, đến cái can đảm để đứng trước mặt nhau, nói rõ nguồn cơn, mọi chuyện sẽ kết thúc, cũng chẳng có cái danh phận để được nói ra.
Ai cũng từng đi vào một lối mòn, mãi cũng chẳng tìm được hướng ra. Tự huyễn hoặc nhau mãi về một cái tình cảm chẳng rõ ràng. Rõ biết là sẽ đau, nhưng vẫn cứ lao vào. Chúng ta như những đứa trẻ con, yêu thích một món đồ chơi đến tột cùng, gào khóc, ỉ oi để có được, đến cuối cùng, vời ba bữa, lại bỏ xó chẳng thèm chơi. Chẳng biết vì gì, cũng hiểu tại sao.
Ai rồi cũng phải sai một lần. Để nhận ra đã quá lâu ta ngộ nhận cái tình cảm này, một thứ tình cảm đáng lẽ không nên có, cũng chẳng nên ngày một lớn hơn, để rồi khi vỡ nát mới biết, tốt nhất chúng ta chỉ nên làm “bạn”.
Bởi mới nói, đàn ông và phụ nữ, không phải sinh ra là chỉ để dành cho nhau, yêu thương nhau, họ còn giỏi dày vò nhau. Đàn ông và phụ nữ, tốt nhất, nếu đã không yêu thì đừng nên là gì của nhau.
Còn chúng ta? Rốt cuộc chúng ta là gì của nhau vậy? Mãi chẳng thể đến được với nhau, mãi mãi là một mối quan hệ chẳng rõ ràng, có phải không?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét